Bài dự đăng trong Thơ Nộn Khê Tập IV:
Thơ Phạm Thị Lan
NHỚ RÉT QUÊ
Gió bấc tràn về, run vai mẹ,
Nắng hanh, ửng đỏ má em hồng,
Ai về cho gửi làn mây ấm
Nhận chút hương quê - cái rét đông
TP. HCM 04/12/2012
MONG
Phương nam chuyển mát bất thường
Phải chăng gió lạnh tăng cường quê ta
Vườn rau cho đến vườn hoa
Nép mình hiu hắt, mượt mà còn đâu
Mong cho mưa rét qua mau
Đông tàn ta lại bắc cầu đón xuân!
XUÂN
Bỗng nhiên lòng thấy xốn xang
Đó đây như đã rộn ràng tiếng xuân.
Cành sương như đã mỏng dần,
Chồi non, lộc biếc cựa mình sớm mai!
TPHCM, ngày 08 02 2015
MÀU CON YÊU
Bé theo mẹ đến chùa
Ngày Vu lan báo hịếu
Biết bao điều chưa hiểu
Bé lặng lẽ nghĩ suy...
Rồi Bé chợt thầm thì
Mẹ ơi! sao lại thế
Ai cài lên ngực áo
Bông hoa nhiều sắc màu:
Bông đỏ như hoa gạo,
Bông lại nhạt - Đào phai,
Có bông lại trắng muốt
Thanh khiết như hoa Nhài?
Đỏ, vẫn còn cha mẹ,
Thiếu một nhạt dần đi
Và đến một ngày kia
Không còn cha mẹ nữa
Hoa không còn thắm sắc,
Chỉ một màu trắng tinh.
Lại suy nghĩ một mình,
Con mãi yêu màu đỏ.
TP.HCM, ngày 21/8/2013 (rằm tháng bảy)
Các bài cùng chuyên mục:
Đánh dấu