NỘN KHÊ 550 MÙA XUÂN
Nhân dịp Làng Nộn Khê kỷ niệm 550 năm ngày thành lập Làng (1470 – 2020) và đón nhận danh hiệu “Làng Văn hóa kiểu mẫu”, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn một số bài thơ của người Làng Nộn Khê viết về quê hương trong thời gian gần đây, với mong muốn góp một phần nhỏ bé vào các hoạt động kỷ niệm của quê hương. Những bài thơ đăng lần này, không phải là những bài thơ chọn lọc; V́ trong những năm qua, đă có 4 tập THƠ NỘN KHÊ và nhiều tập chuyên san đăng hàng ngàn bài rồi. Với thời gian có hạn, chúng tôi chỉ đăng một số bài viết gần đây nhất; Rất mong mọi người thông cảm.
Ban biên tập CLB Thơ Nộn Khê
LỄ VĂN BÁO BẢN NĂM ĐINH MĂO – 1987
Soạn giả : Phạm Phơn
Nước có nguồn,
Cây có gốc.
Dân một làng nhớ gốc quê hương;
Người một nước nhớ nguồn dân tộc.
Đó chính là: t́nh, nghĩa, lễ, văn;
Cho khác với: muông, cầm, thảo, mộc.
Quê hương ta
Trải đă bao đời
Ghi trong kí ức.
Nguyên gốc cũ: Lục Nộn, Sơn Nam;
Từ thưở xưa: Lê triều Hồng Đức.
Theo kế dinh điền;
Phát huy tiềm lực.
Biển bồi, biển mặn, ngăn đập, quai đê;
Đồng ruông, dân cư, lập nên khu vực.
Chiếm xạ Bùi công đặt móng xây nền;
Kế canh Đinh công đồng tâm hiệp lực.
Kế hoạch mở mang;
Xóm làng đông đúc.
Phát sinh ḍng họ, ngành ngành nảy lộc đơm hoa;
Tụ hội thành phần, lớp lớp gom tài góp sức.
Kinh tế chuyên nghề canh cửi nông tang;
Văn hóa dựng nên thuân phong mĩ tục.
Dân vốn hiền lương;
Đất thành văn vật.
Nhớ ơn tiên liệt
Tục truyền từ cổ, giữ lễ trang nghiêm
Báo bản hằng năm, văn c̣n sáng tỏ.
“Phạt gai cắt cỏ
Khai phá công đầu
Quyết nên cơ sở
Vững chắc dài lâu
Lưu truyền công đức
Hậu thế ghi sâu”
Nhớ lại quê ta
Xây dựng nên từ thưở ban đầu;
Kể đă năm trăm năm có lẻ.
Biết bao phen vật đởi sao dời;
Từng mấy độ nương dâu, băi bể.
Một cây đại thụ xanh tốt ngọn ngành;
Mấy trận cuồng phong vững bền gốc rễ..
Áy bởi dân ta
Giàu ḷng yêu nước, yêu nhà;
Vốn sẵn thịnh t́nh, thịnh ư.
Khi non sông gặp buổi gian truân;
Cùng dân nước ḥa chung ư chi.
Từ thưở xưa
Mưu đồ phục quốc, từng tụ hội Văn Thân;
Lo sự CầnVương, đă gây đoàn nghĩa sĩ..
Sang giai đoạn mới
Lại theo đường Cách mạng phản đế, bài phong;
Lại tiếp bước trường chinh, b́nh Tây, diệt Mĩ.
Đóng góp đă nhiều: mồ hôi, sức lực lao công’
Cống hiến c̣n hơn: tâm hồn, máu xương liệt sĩ?
Đắp xây nên đất nước Cộng ḥa;
Tô điểm lại non sông hùng vĩ.
Ngày đại hội
Báo bản dân ta.
Đón xuân về rực rỡ cờ hoa;
Mừng lễ hội vang lừng chiêng trống.
Ngước trông lên
Hương trầm nghi ngút cho dạ cảm hoài;
Ánh nến lung linh để ḷng ngưỡng vọng.
Nguyện với tiền nhân;
Xin đáp đền đức cả ơn cao;
Xin tỏ hết t́nh sâu nghĩa rộng..
Quyết một ḷng xây dựn quê hương;
Quyết gắng sức nâng cao cuộc sống.
Giữ lấy nền văn vật trăm năm;
Phát huy măi Nộn khê truyền thống.
Phạm Phơn:
ĐẤT CŨ QUÊ TA
Đất cũ quê ta tự cổ truyền
Nộn Khê danh địa đă thành tên
Sơn Nam, Lục Nộn, nguyên từ ấy
Hồng Đức, Lê triều khởi dựng nên
Lễ nhạc y quan c̣n để dấu
Phong trào cách mạng đă đi lên
Kế thừa truyền thống xa xưa ấy
Văn vật trăm năm giữ lấy nền
Phạm Xuân Duyên
,
XA QUÊ NHỚ TỔ
Nh́n ḍng sông Mă nhớ Trinh giang
Đường đất xa xôi chạnh nghĩa làng
Man mác t́nh quê nơi viễn xứ
Vấn vương cuộc sống chốn tha phương
Ngắm hoa xuân nở ḷng thao thức
Nghe pháo giao thừa dạ ngổn ngang
Những muốn bay về nơi chốn cũ
Vui xuân, bái tổ thỏa niềm riêng
Đinh Thiện Giáo
NHÀ VĂN HÓA LÀNG NỘN KHÊ
Đây Nhà Văn hóa Nộn Khê,
Gió đưa hương sắc, t́nh quê dạt dào.
Cầu Kiều sớm tối tiêu dao,
Bóng hồng thấp thoáng má đào đường mây.
Ba sinh duyên nợ chi đây,
Tiếng chim ca hót trên cây phượng già.
Xuân về đua nở trăm hoa,
Tao đàn thơ phú gần xa phẩm b́nh.
Luận đàm nghĩa khí phân minh,
Đài thiêng, nước biếc lung linh sóng trào.
Trẻ già, trai gái tự hào,
Tiếng tơ, tiếng trúc ḥa vào hồn thơ.
Âm thanh suối chảy nguồn xưa,
Nộn Khê sương tuyết nắng mưa vẫn t́nh.
Phạm Hy
HỘI LÀNG
Hôm nay đưa em về hội làng
Hành hương đất tổ buổi xuân sang
Để em thêm ấm t́nh quê cũ
Nơi đời đời cốt cách hiên ngang
Em đếm đi em những luống cày
Ruộng làng dằng dặc cánh c̣ bay
Ông cha trăn trở bao ngày tháng
Để lại cho ta cuộc sống này
Em ngắm đi em ḍng sông Trinh
Nghiêng nghiêng uốn khúc tự dâng ḿnh
Ông cha đào đắp cho ta đó
Con cháu ngày nay hưởng ngọt lành
Vải Nuốn, em ơi, nức tiếng đồn
Ngày nay chiếu cói dễ đâu hơn
Cái hay nghề cói do nghề vải
Ôi ! ông cha khôn thực là khôn
Phải thế không em? Thực giản đơn
Cái mà đời gọi chữ công ơn
Chính là sức của người lao động
Đổi bát mồ hôi lấy bát cơm
Thắm t́nh thắm nghĩa ông cha
Đinh ninh tấc dạ có ta có ḿnh
Điện đèn tỏa sáng sân đ́nh
Hội làng hội cả ḷng ḿnh ư ta
Phạm Khuy
CHUNG MỘT CHUYẾN Đ̉
Cũng đ̣, cũng lái, cũng giờ sang
Một bến, một sông, một nẻo đàng
Những tưởng trăm năm sum họp măi
Nào ngờ một bước bị li tan
Đường trần diễn lắm cơn giông băo
Cảnh thế gây bao cảnh đoạn tràng
Phận đă lỡ rồi đành chịu vậy
Ôm cầm thuyền khác quyết không sang
Phạm Thế Phiệt
XÚC CẢM T̀NH QUÊ
Thấm thoát thời gian xóa tuổi thơ
Trở về vui hội ngỡ trong mơ
Trăng ngà chếch bóng soi người cũ
Cầu mới nghiêng ḿnh đón bạn xưa
Tóc bạc tưởng chừng xanh trở lại
Mắt mờ vẫn cảm sáng như xưa
Quê hương ấp ủ bao t́nh nghĩa
Khiến kẻ xa nhà dạ ngẩn ngơ
Bùi Đ́nh Quất
GỬI GĂM
Bút mực vẫy vùng hỡi khách thơ
Ca lên các bạn, núi sông chờ
Đời tươi, đời đẹp, đời no ấm
Tất cả reo vui dưới bóng cờ
Bút c̣n là súng bắn quân thù
Đả phá dị đoan, hủ tục xưa
Là đuốc soi đường đời sống mới
Măt nh́n xa tắp hết âm u
Mấy vần gởi gắm chút duyên thơ
Khê thủy, Trinh giang sóng vỗ bờ
Mừng đón “Bảng Kiều” cao giọng hát
Nhà thơ ta lại gặp nhà thơ
Phạm Xuân Thao:
MÙA XUÂN QUÊ TÔI
Mùa đông giá lạnh hết rồi
Mâm non đă nhú đất trời ám lên
Đủ màu hoa lá đua chen
Xôn xao đón tết cổ truyền hàng năm
Ở quê, người ở xa xăm
Nghĩa t́nh thắm thiết viếng thăm nhau cùng
Nước trong quả ngọt ấm ḷng
Nhớ ai cày cấy khơi ḍng cho ta
Tổ tiên công đức bao la
Năm trâm năm ấy chưa xa t́nh người
Mùa xuân nào phải ăn chơi
Mùa trồng cây đức cho đời them xanh
Cho ḍng nước ngọt trong lành
Yêu quê ǵn giữ thanh danh quê nhà
Hôm nay hội tụ gần xa
Tràn đầy nghĩa cả, đậm đà t́nh thân
Mặc cho tạo hóa xoay vần
Người Nộn Khê vẫn quây quần hôm nay
Mừng xuân chúc thọ vui vầy
Chén thù chén tạc đầy vơi nỗi ḷng
Xuân về tươi đẹp núi sông
Xuân về hoa nở thơm bông quê nhà.
Bùi Văn Tung:
HOA QUỲNH
Hoa Quỳnh khoe sắc giữa đêm sâu
Để lại cho ai một nỗi sầu
Đạo luật của trời chi khắc nghiệt!
Thương người đau đớn suốt canh thâu
Cánh hoa trắng muốt t́nh chung thủy
Mới nở x̣e xong đă rũ rầu
Cay đắng lửa ḷng trời dập tắt
Kim giao trọn nghĩa mối t́nh đầu
NGÔI NHÀ VĂN HÓA
Ngôi nhà văn hóa Nộn Khê
Lung linh hồ nước bốn bề vây quanh
Đường Cao, đường gạch vây quanh
Trên sân vận động bức tranh họa đồ
Cầu cong, nhịp bắc mắt hồ
Đêm thanh nguyệt dọi, càng tô sắc màu
Khách du qua, dạ khắc sâu
Ngôi nhà văn hóa tươi màu quê hương
Một làng quê tựa phố phường
“Văn hóa kiểu mẫu” lại càng vui hơn
C̣n trời c̣n nước c̣n non
Bách niên văn vật măi c̣n như gương
Cháu con ở khắp bốn phương
Hàng năm Báo Bản vấn vương quê nhà
Mỗi năm nở rộ thêm hoa
Về thăm quê nhà phấn khởi ḷng son
Phạm Văn Vinh :
QUÊ TA ĐỔI MỚI
Quê ta nay thật đáng yêu
Nông thôn xây mới bao điều đổi thay
Nhà văn hóa được dựng xây
Thường xuyên sinh hoạt nơi này đông vui
Sân vận động điểm hẹn chơi
Già năng dạo bộ, trẻ thời thể thao
Ba trường nay đă tầng cao
Quốc gia đạt chuẩn vui nào hơn đây
Trạm xá thăm khám hàng ngày
Người già trẻ nhỏ từ nay yên ḷng
Khác xưa là những cánh đồng
Dồn điền qui hoạch nuôi trồng đổi thay
Nâng cao mức sống tưng đây
Hộ nghèo đă giảm, hộ giàu lại tăng
Nhà cấp bồn thay mái bằng
Xóm quê cũng lắm nhà tầng vươn cao
Lung linh điện sáng như sao
Đường thôn ngơ xóm xe vào thuận ra
Nước sạch về tận mọi nhà
Hàng cây xanh mát quê ta thanh b́nh
Quê hương giàu đẹp nghĩa t́nh
Ai ai cũng thấy ḷng ḿnh yên vui
MỪNG XUÂN, MỪNG ĐẢNG, MỪNG LÀNG
Mừng xuân thời tiết dịu dàng
Cỏ cây đua nở muôn vàn sắc hoa
Mừng Đảng chín mươi năm qua
Lập bao kỳ tích nước nhà vẻ vang
Mừng vui phong cảnh của làng
Phát huy truyền thống vững vàng Nộn Khê
Mừng bà con ở xa quê
Luôn luôn tâm huyết hướng về cố hương
Mừng cho con cháu thân thương
Học hành, lao động, đẹp đường công danh
Nông thôn mới đă hoàn thành
Nộn Khê sáng đẹp bức tranh một vùng
Nguyễn Ngọc Bích:
BÀI THƠ XẾP BẰNG ĐÁ
(Gửi Phạm Hồng Đức)
Năm ngoái về thăm anh
Chuyện gia đ́nh bỏ dở?
Tôi như thấu ḷng anh
Xót xa t́nh mẫu tử.
Xuân này, tôi trở lại
Trước nhà, thêm núi non
Xếp Trường sơn hùng vĩ
Nghiêng nghiêng h́nh mẹ con
Tôi nh́n ra nét chữ
Ch́m sâu trong nét buồn.
Giá ai uống cạn nước nguồn,
Chắc là đứng tựa Trường sơn anh chờ!
Ḷng nhớ đến chuyện xưa
Miệt mài anh xếp tiếp
Nào suối cạn, cổng trời,
Đường ṃn mang tên Bác…
Đánh giặc quên tháng ngày
Núi rừng ôm giấc ngủ
Cơn sốt qua đêm dài…
Kỉ niệm dần sống lại
Tương ḿnh đi trong mơ,
Những năm trường kháng chiến
Xếp…
Xếp….
Xếp măi…
Thành bài thơ!
CHỢ CỔNG Đ̀NH
Rủ nhau về chợ Cổng Đ́nh
Chợ nghĩa chợ t́nh, gợi nhớ mẹ cha
Cổng Đ́nh bánh đúc, bánh đa
Bán cái đậm đà, mua cái vấn vương…
Cổng Đ́nh năm nhớ mười thương
Xốn xang con cháu t́m đường về quê
Cổng Đ́nh bánh khoái, bánh kê
Cái chợ làng nghề vọng tiếng thoi đưa
Cổng Đ́nh gióng mía, lát dưa
Se lạnh gió mùa, xao xuyến lứa đôi
Cổng Đ́nh mua cái bồi hồi
Bán cho ai đứng ai ngồi chờ ai
Phạm Thanh B́nh :
NHỚ LÀNG
Lứa chúng tôi
Thuở thiếu thời
Nghịch vô kể tận
Ngóc ngách xóm thôn
Là băi chiến trường chia phe tập trận
Nào ổi, hồng, đào, cam, bồng, nhót mận...
Chẳng kịp chín trên cành
Mê mải chơi u, đánh khăng, bịt mắt trốn t́m...
Mặc tàu bay giặc lộn nhào, gầm thét
Tung tăng cắp sách đến trường
Hồn quê là ǵ ?
Hồi ấy chúng tôi chưa biết
Làng với trẻ
Trẻ với làng
Như hơi thở tự nhiên
Rồi một ngày kia…
Ngượng ngùng gặp sóng mắt liếc sang
Bầu má nóng, rộn ràng trống ngực
Tôi xa làng
Nào có ai khêu
Mà nỗi nhớ xốn xang da diết
H́nh bóng quê nhà và những người thân thiết
Uà về trong giấc mộng đêm đêm
Theo bước chân đi, dong ruổi khắp mọi miền
Làng tôi hoà cùng muôn làng trên đất nước
Chung một vầng trăng
Chung một mặt trời
Đến nay
Hơn nửa đời người
Mỗi lần về làng ḷng nao nao hồi hộp
làng quê giờ không như thuở trước
Đang vươn ḿnh, vững bước, bay xa
Ánh sáng điện đèn lấn ánh trăng ngà
Nông thôn nay đang thời đô thị hoá
Hối hả ! đổi thịt , thay da
Cuộc sống lên nhanh, đổi thay đến lạ !
Sống giữa làng, mà như thể chiêm bao !
Phạm Phú Cường:
T̀NH QUÊ
Chiều hè hóng mát bên hồ
Sóng lăn tăn gợn, vỗ bờ lăn tăn
Ngói hồng xen giữa cây xanh
Nhà văn hoá - kết ngọt lành, yêu thương
Mơ màng bóng liễu soi gương
Đẩy đưa chùm phượng, vấn vương mây trời
Hoa bằng lăng tím sắc tươi
Nhịp cầu nhỏ, đón đưa người vào ra
Hồn quê in dấu trong ta
Nhớ quê là nhớ cây đa, mái đ́nh
Điểm dân sinh, trọn nghĩa t́nh
Dài theo năm tháng, rạng h́nh quê hương
Dù ta đi khắp bốn phương
Khi về, chỉ một quê hương để về
Mơn man gió mát vỗ về
Lẫn trong gió có t́nh quê dạt dào
Bùi Văn Cừ:
MỞ HỘI XUÂN
Thắm cảnh hoa đào ấm tiết xuân
Biết bao kỷ niệm sáng tinh thần
T́nh yêu Tổ quốc thêm tha thiết
Nghĩa cả quê hương thật thấm nhuần
Uống nước nhớ nguồn ḷng hiếu thảo
Đền ơn đáp nghĩa dạ tri ân
Nộn Khê truyền thống, làng văn vật
Báo Bản tiên hiền, mở hội xuân.
Bùi Ngọc Chĩ:
LÀNG QUÊ ĐÁNG SỐNG
Dạo ngắm làng ḿnh lắm đổi thay
Đường bê tông, gạch hết trơn lầy
Nhà cao sơn mới lên san sát
Ruộng lúa, vườn ao, xanh tốt cây
Ngày nghỉ, ô tô khan chỗ đậu
Nhiều nhà pḥng lạnh giấc thêm say
Đạp xe, đi bộ, ra sân bóng
Đất Nuốn, làng quê đáng sống đây
Phạm Ngọc Dũng:
MỜI EM ĐẾN THĂM QUÊ TÔI
"Em chưa một lần đến đất Nộn Khê..."
Nghe câu nói sao thân thương đến vậy
Chuỗi ca từ cứ lang bang như lửa cháy
Cảm nhận ḷng người, anh viết chỉ vậy thê
Có lạ không em, làng Nuốn hay Nộn Khê
Nghĩa là "Ḍng suối trẻ, nước trong tươi mát"
Uống đi em, Làm vài ly cho đỡ khát
Cho sạch tâm hồn rũ hết bụi hà san
Hăy lắng tai nghe tiếng vọng của không gian
Bên góc đ́nh làng hay cạnh chùa Nghiêm Khánh
Đắm đuối cuồng quay, lứa đôi yêu say đắm
Tiếng gọi sông Trinh vẫn thủ thỉ vỗ về
Sáng sớm tinh sương nên rảo bước chợ quê
Cảm nhận cái ngon của bánh đa bánh đúc
Nồng ấm hoang sơ mùi cỏ cây rơm rác
Thấp thoáng ai ca tích Dương Lễ Lưu B́nh
Đi dạo đầu xuân nên dậy trước b́nh minh
Để hồn ta nhập vào hội làng báo bản
Lang thang đường Ṿng rồi ghé sang chợ Quán
Đến cổng Đ́nh nhớ ngồi nghỉ chút chơi
Văng vẳng tiếng ai "Kia Zơớ... Ố lời"
Người ở xóm Cầu, xóm Chung hay làng đạo
Thoang thoảng đâu đây mùi hoa xoan, hoa gạo
Sắc hương cải vàng rực rỡ lối đi về
Em sẽ biết nhiều việc ngày xửa ngày xưa
Đất làng Côi Khê cách nay 500 năm trước
Những ông tổ người Hà Nam đắp đê Hồng Đức
Ngăn mặn lập làng khai sáng ấp đến muôn đời
Nguyễn Quang Đán:
MỪNG NGÀY LẬP LÀNG NỘN KHÊ
Mừng xuân Canh Tư đă về
Mừng ngày kỷ niệm Nộn Khê lập làng
Năm trăm năm chục năm vàng
Công ơn tiên tổ dân làng không quên
Bùi Công đặt móng xây nền
Đinh Công góp sức dựng nên xóm làng
Tiền nhân khai phá mở mang
Kế thừa hậu thế sửa sang bảo tồn
Nét văn hóa đẹp măi c̣n
Lưu truyền lớp lớp cháu con sau này
Làng ta nay đă đổi thay
Văn minh giầu đẹp hơn ngày đă qua
Nhờ ơn tiên tổ ông cha
Để giành quả phúc cho ta có phần
Thường niên Báo Bản mừng xuân
Nhớ ơn công đức tiền nhân đời đời.
CHÚC MỪNG YÊN TỪ ĐẠT CHUẨN NÔNG THÔN KIÊU MẪU
Chúc mừng xă Yên Từ ta
Nông thôn kiểu mẫu mới là thành công
Nộn Khê, Dân Chủ, Xuân Đồng
Phúc Khê, Phúc Lại, Sa Lung, Quảng Từ
Kết đoàn trách nhiệm vô tư
Chung ḷng xây dựng Yên Từ Quê ta
Đường làng, xă, xóm vào ra
Nơi th́ gạch nhựa, nơi là bê tông
Máy cày, máy gặt trên đồng
Chiêm mùa lúa tốt, trĩu bông hạt vàng
Nhà văn hóa xă khang trang
Truyền thanh ba cấp ngân vang sớm chiều
Yên Từ ai đến cũng yêu
Đời sống văn hóa đă nhiều đổi thay
Nhân dân nhà ở ngày nay
Mái bằng, nhà gác dựng xây đàng hoàng
Môi trường nước sạch cảnh quan
Bồn hoa khắp nẻo, xă, làng đẹp xinh
Nhân dân cán bộ nhiệt t́nh
Dựng xây làng xă văn minh đẹp giàu.
Phạm Xuân Đôi
NHÀ GIÁO NGHỈ HƯU
Nhà giáo về hưu sống với làng
Lề xưa, nếp cũ sống an khang
Khi vui nhấm nháp dăm ba quyển
Lúc rảnh gật gù sáu bảy trang
Kèm cháu học hành thêm mấy chữ
Nhắc con chu đáo chỗ lân bằng
Kiếm dăm ḥn đá về chơi núi
Bạn đến, tha hồ ư sửa sang
Phạm Hồng Đức:
DỰNG NÚI NON
Đánh giặc xong rồi dựng núi non
Giang sơn thu lại cỏn c̣n con
Nào ghềnh, nào thác, nào hang động
Cũng suối, cũng khe, cũng lối ṃn
Nguyện sẽ vun trồng hoa lá thắm
Thề luôn giữ vững tấm ḷng son
Mặc cho giông tố, dầu mưa nắng
Nhưng vẫn xanh tươi, măi măi c̣n
Nguyễn Gia Định:
TRƯỜNG CA LÀNG NỘN KHÊ
(Trích đoạn)
Năm thế kỷ rưỡi đă trôi qua
Hôm nay ôn lại bài ca dựng làng.
Trầm hương nghi ngút quanh bàn,
Hoa tươi sắc thắm, nhẹ nhàng hương bay.
Những hàng câu đối thẳng ngay,
Dưới thềm trống giục mở ngày hội vui
Người vui,ḷng dạ bồi hồi,
Hướng về tiên tổ những thời đă qua.
Đất lành chim đậu thành ca,
Tiếng thơm dựng nghiệp nở hoa muôn đời.
Xuân sang bừng sáng đất trời,
Cỏ cây hoa lá ngời ngời sức xuân.
Xuân về ôn cố tri tân,
Cho ḷng thêm vững,tinh thần thêm hăng.
Tháng Giêng trong tiết trung tuần,
Trẻ già trai gái quây quần bên nhau
Ôn đời trước,hiểu đời sau,
Giữ tươi bản sắc bền lâu đời đời
1
Nơi đây xưa biển và trời,
Mênh mông sóng cả,ngút ngời mây cao.
Nước sâu sâu mấy ngọn sào,
Triều lên gió cuốn ào ào biển lay.
Theo ḍng quy luật đổi thay,
Biển lùi nhường chỗ đất dày phù sa.
Một vùng đất mới hoang sơ,
Ngổn ngang lau lách nhấp nhô băi lầy.
Sơn Nam, Lục Nộn cử người,
Lập quê hương mới trên nơi đất śnh.
Mạn thuyền sóng vỗ lênh đênh,
Thả neo dựng nghiệp đầu ghềnh cuối sông.
Đắp đê,phạt cỏ,khoanh vùng,
Đào ao, vượt thổ, ra công san nền.
Khai mương, mở rộng đồng điền,
Canh nông ,dệt vải cần chuyên rạng ngời
Tiếng lành đồn khắp mọi nơi,
Gần xa nô nức ,người người về đông
Đồng ḷng xây dựng xóm thôn,
Xây đ́nh dựng miếu suy tôn thành hoàng.
Mở trường dạy học tại làng,
Nâng cao dân trí tiến ngang kịp người
Xóm làng no ấm vui tươi,
Đói nghèo lạc hậu đẩy lùi càng nhanh.
Đường làng mở rộng thênh thang,
Gạch hồng lát thẳng từng hàng bổ cau.
Cây trồng hai dăy đường cao,
Xanh tươi thơ mộng như bao mối t́nh
Hồ sen in bóng mái đ́nh,
Đêm đêm trai gái tự t́nh dưới trăng,
Hội làng khai mở đầu năm,
Gần xa nô nức xốn xang say ḷng,
Chợ Hôm hai buổi họp đông
Vải em đắt giá,má hồng thêm xinh
Dù ai Hà Nội , Bắc Ninh...
Vẫn c̣n lưu luyến quê ḿnh Nộn Khê…
NGHĨ VỀ NHÀ VĂN HÓA LÀNG
Bồng bềnh nổi giữa hồ xanh ,
Đó nhà văn hoá nghênh phong bốn mùa.
Đầu hiên cành phượng đung đưa,
Hè sang ra rả tiếng ve gọi bầy .
Cầu cong đáy nước lồng mây,
Bàn chân chạm bước đă ngây ngất người,
Gió về hôn nhẹ làn môi
Má hồng ,gót ngọc bồi hồi tim ai
Mặt hồ gợn sóng cá vui
Bức tranh thủy mạc nét tươi rạng ngời ...
Quanh năm đầy ắp tiếng cười,
B́nh thơ, ca hát cho đời thoáng hơn.
Giữ ǵn truyền thống cha ông
Nộn Khê văn vật lưu danh muôn đời.
Vào Nhà văn hoá,xin mời!
Bốn phương quư khách cứ chơi tùy ḿnh!
Bùi thị Hải :
NHỚ
Th́ thầm hai tiếng Nôn khê
Nghe như gió gọi ta về cố hương
Nỗi buồn của khách tha phương
Muốn về làng lắm nhưng đường lại xa
Nhớ cha mẹ, nhớ quê nhà,
Nhớ đường lát gạch cây đa mái đ́nh
Nhớ cầu Nuốn, nhớ sông Trinh
Nhớ đường cao, nhớ Cổng đ́nh chợ đêm
Nhớ ngày buông nụ cười duyên
Để ai đắm đuối lạc miền tương tư
Vui buồn lẫn lộn chuyện xưa
Nuốn khê ơi!... gửi hồn quê về làng
Bùi Xuân Hải:
LÀNG TÔI
Quê cũ là Lục Nộn
Quê mới là Côi Khê
Hơn năm trăm năm trước
Ra đời làng Nộn Khê.
Năm Hồng Đức thứ nhất
Cụ Tổ Bùi Công Mẫn
Đă dừng chân nơi đây
Cắt cỏ và phạt gai.
Mượn tên bay cắm đất
Định ranh giới dựng làng
Bao mồ hôi đổ xuống
Thấm đẫm vùng đất hoang.
Cúi xuống, chân đạp đất
Ngẩng lên, nh́n trời xanh
Đây, ḍng Trinh trong mát
Đây, Nộn Khê đất lành.
Chim bay về làm tổ
Người kéo đến xây thành
Thời gian như nước chảy
Bạc bao lớp đầu xanh.
Cho cháu, con làng Nuốn
Đời đời hưởng phúc lành
Càng nhớ ơn Tiên tổ
Ngàn sau vẫn vinh danh.
Bùi Xuân Hướng:
HỘI LÀNG
Trung tuần tháng giêng về Báo Bản
Vui xuân mới bè bạn gặp nhau
Đ́nh Làng mái ngói đỏ au
Người đi trảy hội bên màu cờ hoa
Khách thập phương nơi xa cũng đến
Thăm một lần yêu mến đắm say
Trời xuân se lạnh mưa bay
Bàn tay xiết chặt bàn tay ấm nồng
Người xem múa lân, rồng đông đúc
Nụ cười tươi hạnh phúc dâng trào
Quê hương hưng thịnh vui sao
Những ngày lễ hội dạt dào t́nh thân
NỘN KHÊ 550 MÙA HOA
Năm trăm năm chục mùa hoa đào
Làng Nộn Khê tự hào đi lên
Tiền Nhân "Công đức bất thiên "
Khai hoang, khởi nghiệp dựng nên xóm làng.
Đất địa linh mở mang trí tuệ
Đời nối đời Hậu Duệ tô thêm
Xuân Canh Tư đến bên thềm
Làng quê hưng thịnh thỏa niềm ước ao.
Trên phát động phong trào đổi mới
Trẻ già cùng hồ hởi làm theo
Công tŕnh mới mọc thêm nhiều
Ḷng vàng thể hiện t́nh yêu quê nhà.
Niềm vui mở rộng ra liên tiếp
Một làng quê thuần Việt văn minh
Nhiều phong cảnh đẹp hữu t́nh
Bên Nhà văn hóa, ngôi Đ́nh Nộn Khê.
Người xa xứ hướng về nguồn cội
Trong những ngày lễ hội đầu xuân
Quê hương nặng nghĩa ái ân
Mừng ngày Báo Bản t́nh thân mặn nồng.
Nguyễn Xuân Hoàng :
EM HĂY VỀ THĂM QUÊ ANH
Em có về Nộn Khê quê anh
Thơ không tuổi, Làng đi vào năm tháng !
Suối yêu thương chảy ngập tràn sáng láng
Xuân đắm say, chiều khát vọng hoàng hôn !
Lắng ḿnh trong thinh sắc bồn chồn
Làn hương nhẹ bâng quơ d́u dịu tới...
Chùa Nghiêm Khánh chuông ngân nga xa vợi
Trước sân đ́nh rồng cuộn đón xuân sang !
Em cùng anh rảo bước dọc đường làng
Để ngắm cảnh thôn trang đang đổi mới
Nhà văn hóa, kiêu sa trong ngày hội
Đứng soi ḿnh trên sóng nước trong xanh.
Em có về Nộn Khê cùng anh
Thời đổi mới, nhà tranh thành của hiếm
Kênh bê tông tưới ruộng đồng phát triển
Điện sao xa bừng sáng tới muôn nhà !
Làng văn hóa, niềm hạnh phúc quê ta
Ngày Báo Bản con cháu về tụ hội
Bao thế hệ, cháu con cùng tiếp nối
Tấm ḷng thành dâng công đức tổ tiên.
Người vào ra tấp nập như nêm...!
Những cô gái dịu hiền như cây lúa.
Đêm Hội Xuân em sẽ thành Công Chúa
Hát : người ơi...ngươi ở...đừng về!
MÙA XUÂN MỚI ĐANG VỀ
Mùa đông năm nay,
Rét nhiều, đều đều và rất ngọt
Không căm căm tê buốt như mọi khi
Trên đường Làng vẫn đông đúc người đi
Nắng vẫn trải như tăng thêm hơi ấm
Đường cái lớn, xe ầm ầm tấp nập
Báo cho ta một cái Tết đang về
Xuân đang đến rồi, các bạn có lắng nghe?
Ở khắp nơi trên mọi miền Tổ Quốc
Những lớp trẻ xa nhà có đợi xuân sang?
Ở miền quê cô bác, họ hàng
Đang bận rộn đón con về tổ ấm
Các con xa, những tháng ngày lăn lội
Khi trở về sưởi ấm mái t́nh thương
Để cùng vui với cái tết khiêm nhường
Với:“Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ
Cây nêu, tràng pháo. bánh chưng xanh”c̣n đó
Các con về, hồn dân tộc cũng về theo
Làng quê ta chẳng c̣n cảnh đói nghèo
Nhưng tết đến, quê hương luôn chờ đợi
Dù cuộc sống có bao nhiêu thay đổi
Khi xuân về vẫn mong cảnh chung vui.
Làng quê ta nay đă khác xưa rồi
Bộ mặt nông thôn đang dần dần đổi mới
Đường bê tông thay mặt đường lầy lội
Trường cao tầng, trạm y tế khang trang
Bốn xóm đă xây nhà văn hóa đàng hoàng
Câu lạc bộ thơ làng quanh năm hoạt động
Xung quanh làng, những cánh đồng trải rộng
Năm hai mùa, lúa trĩu hạt nặng bông
Ngày lại ngày, những biệt thư cao tầng
Dần thay thế những nhà tranh xưa cũ
"Làng Chữ thập", với ngôi đ́nh cổ
Đang chuyển ḿnh cùng đất nước vào xuân
Đời sống nhân dân đang đổi mới dần dần
Đón gió mới bốn phương hội tụ
Nay dân ḿnh đă đồng đều no đủ
Và tiếng cười đă rộn ră làng quê…
Hăy lắng nghe, Mùa xuân mới đang về!
NÓI CÙNG EM
(Viết về Nhà văn hóa Nộn Khê)
Anh đă cùng em qua bao mùa mưa nắng
Khi nồng nàn, lúc mộng mị giữa ḍng trôi
Trời vẫn xanh và cuộc sống nổi sôi
Vẫn ấm áp một t́nh yêu nồng cháy.
Vẫn lai láng khi b́nh minh thức dậy
Vẫn ngọt ngào giữa trăng sáng lung linh
Ve râm ran, Phượng thắp lửa chung t́nh
Để xa cách luôn nhuốm màu nhung nhớ.
Phải chăng em khi muôn trùng cách trở?
Ta vẫn thường theo dĩ văng quay về
Nặng nghĩa t́nh với mảnh đất làng quê
Và nuối tiếc những chuỗi dài kỷ niệm.
Em có biết cuộc đời là thiên biến
Đến h́nh hài rồi cũng phải đổi thay
Nhưng ḷng anh th́ không thể chuyển lay
Để t́nh ta vẫn nồng nàn măi măi.
Bùi Thị Xuân Hương
QUÊ HƯƠNG
Hai tiếng quê hương rung động mỗi tâm hồn
Như là gió đưa hương đồng thoang thoảng
Bao tiếng chim hót vui từ buổi sáng
Và ánh trăng vằng vặc những đêm thu
Là tấm ḷng nhung nhớ lúc xa quê
Nỗi khao khát được trở về với mẹ
Nơi máu xương của bao nhiêu thế hệ
Đă hiến dâng để xây dựng đất này
Từ xa xưa ông cha ta đă tới đây
Khai khẩn đất hoang dựng lên quê mới
Từng bước chuyển ḿnh mỗi ngày đi tới
Ấm no vẻ đẹp gương mặt làng quê
Có biết chăng những người con Nộn Khê
Hăy xứng đáng với tấm ḷng mong mỏi
Và niềm tin hứa hẹn mỗi chúng ta
Mùa xuân về đất nước thắm ngàn hoa
Và nhịp sống càng tưng bừng rộn ră
Từ bốn phương con cháu xa trở về quần tụ
Mang trong ḷng sâu thẳm tiếng quê hương.
Nguyễn Thu Hương:
LÀNG NUỐN QUÊ TÔI
Xe dừng xuống tại Đường Ngang
Kia cây cầu Nuốn cuối làng Nộn Khê
Sông Trinh ôm trọn triền đê
Một vùng kư ức ùa về trong tôi
Ḱa con đường gạch đây rồi
Men theo trí nhớ chao ôi dạt dào
Thỏa ḷng mong đợi khát khao
Mái đ́nh ao Xưởng nơi nào đẹp hơn
Chợ quê rung động tâm hồn
Dù đi trăm hướng vẫn luôn nhớ về
Câu lạc bộ làng Nộn Khê
Quanh năm nước biếc bốn bề xanh trong
C̣n vang vọng măi trong ḷng
Chuông chùa Nghiêm Khánh cầu mong thái ḥa
Đền thờ thánh, đàn vọng xa
Ao sen hương ngát, gốc đa, giếng làng
Cổng làng rộng mở thênh thang
Đón người về dự hội làng ngàn năm
Tháng giêng mười bốn cận rằm
Đêm hội ẩm thực dưới trăng gọi mời
Bánh đa bánh đúc ai ơi
Mời anh mời chị ngồi xơi miếng trầu
Trăm nguồn sông chảy về đâu
Người làng bốn xóm Thượng, Cầu, Chùa, Chung.
Hẹn ngày báo bản trùng phùng
Nghe lời di huấn sử chung dựng làng
Ngàn năm văn hiến vẻ vang
Tự hào người Nuốn, gốc làng Nộn Khê.
Bùi Duy Hiển
T̀NH THƠ
Yêu em anh đến với thơ làng
Cảm xúc ban đầu cứ xốn sang
Con tim không nói thành thơ được
Tâm sự cùng em giấc mộng vàng
Từ ấy yêu em đời thấy vui
Để hồn anh dào dạt đầy vơi
Tứ đẹp lời hay muôn sắc thắm
Vần thơ lấp lánh ánh sao trời
Say em vất vả trắng đầu râu
Trán nhăn má hóp suốt canh thâu
Uống cạn hồn em chum rượu ngọt
Áng thơ hay lóe sáng trong đầu
T́nh cảm đôi ta thật ái ân
Sẻ chia cuộc sống rất chân thành
Niềm vui khao khát nâng hạnh phúc
Đêm dài thao thức gọi b́nh minh
LÀNG TÔI
Tôi sinh ra, Làng đă có rồi
Dấu tích con đê năm trăm năm mươi tuổi
Tôi lớn lên! Làng cứ rộng thêm dần
Ngơ xóm, đường thôn chung về một mối
Hoa sen, thơm ngát ao đ́nh
Chợ cổng đ́nh, nhịp sống dân sinh
Được tái hiện vào những ngày Báo Bản
Làm phong phú thêm văn hóa quê ḿnh
Báo Bản tri ân, nhớ về nguồn cội
“Công đức bất thiên”,Văn hóa ông cha để lại
Nhắc nhở cháu con
Gương sáng giữ ǵn soi
Văn chỉ xưa, thờ t́nh thần Không Tử
Làng Nộn Khê lấy đạo học làm nền
Mở mang trí tuệ
Vững bước đi lên
Cả những khi chiến tranh giặc giă
Lúc chuyển nghề, cuộc sống gian truân
Người Nộn Khê lao động chuyên cần
Yêu Làng, đánh giặc, giữ nước
Cần kiệm, hạt gạo, củ khoai
Nuôi con ăn học nên người
Cuộc sống đời vui
Rạng danh tên tuổi
Tên đất, tên làng vang khắp mọi nơi
Làm hành trang bước vào đổi mới
Vượt qua khó khăn thách thức đi lên
Trăn trở t́m nghề mưu sinh cuộc sống
Trong ngày vui Báo Bản
Thắp nén hương thơm
Báo công tiên tổ
Rằng tự đất này sinh ra
Con cháu tài hoa cống hiến cho đời
T́nh quê nồng hậu
Tha thiết khôn nguôi
Đi xa cả đời vẫn nhớ!
Nguyễn Đức Kế
CÂY ĐỜI
Hỏi có cây nao mài chẳng già
Mơi ngày cành lá một vươn xa
Bốn mùa nảy lộc chồi xanh biếc
Mưa nắng tháng ngày vẫn nở hoa
Hỏi có cây nao măi chẳng già
Thưa rằng có phải Nộn Khê ta
Càng cao tuổi tác càng sung sức
Măng mọc thay tre giữ nếp nhà
Gốc rễ Nộn khê tự thuở nào
Phù sa lắng đọng đất tôn cao
Ruộng đồng màu mỡ người đông đúc
Hoa trái sum xuê vị ngọt ngào
Cây đời măi măi vẫn xanh tươi
Ấp ủ nâng niu những cuộc đời
Cộng khổ đồng cam cùng đất mẹ
Quê hương có nhớ mới nên người.
Bùi Thị Kư:
QUÊ MẸ
Nộn Khê đất mẹ đây rồi
Về quê ḷng thấy bồi hồi xôn xao.
Mừng vui cảm động dạt dào
Quá vui đến nỗi lệ trào mưa xa.
Biết bao năm tháng xa nhà
Đời con gói trọn bao là nhớ thương.
Đă từng trăn trở đêm trường
Chỉ mong mau được hồi hương một ngày.
Về đây ḷng thấy vui thay
Làng quê pháo nổ, cờ bay rợp trời.
Tổ tiên công đức sáng ngời
Rộng ḷng đón biết bao người con xa.
Đất quê t́nh nghĩa mặn mà
Thủy chung hào hiệp, đó là Nộn Khê.
Ra đi mong đợi ngày về…
Hoa Lan:
QUÊ HƯƠNG TÔI
Quê hương tôi tên gọi đất nộn Khê
Chạnh ḷng ai người lữ khách đi về
Một rong ngơ cũng say ḷng thi sĩ
Một bờ tre cũng để nỗi vấn vương.
Quê hương tôi một địa danh nhỏ bé
Đă sinh ra những tiến sĩ vang lừng .
Chỉ vậy thôi cũng đủ nghĩa hiếu trung
Đủ e ấp những vần thơ dân dă
Quê hương tôi chẳng có chị khác lạ
Cũng chỉ những cỏ cây hoa lá
Những cây đa giếng nước sân đ́nh .
Đường làng tôi gạch lát thật xinh
Nghề truyền thống, thảm đay chiếu cói
Bao đời xưa vẫn không thay đổi
Vẫn giữ nguyên cổ kính làng nghề
Làng tôi đó Nộn Khê yêu dấu !
Bùi Xuân Lâm
LÀNG NUỐN
Tôi sinh ra , làng có tự bao giờ
Hai tiếng Nộn Khê dù hơi khó gọi
Hai tiếng thân yêu, từ khi tập nói
Gắn bó đời tôi, như cơm áo thường ngày
Giữa muôn vàn kỷ niệm thơ ngây
Làng tôi đó như một điều kỳ diệu:
Ngôi đ́nh cổ, nơi đây, thời niên thiếu
Là trường học đầu tiên chúng tôi bước vào đời
Lớp lớp chúng tôi tung cánh bốn phương trời
Vẫn tha thiết hướng về tổ ấm
Có những lúc tận miền sâu thẳm,
Làng quê xưa lam lũ đói nghèo
Lại hiện về, với tiếng thoi reo
Tiếng đập vải, như tiếng tim thổn thức.
Người thợ dệt làng tôi tháng năm khó nhọc
Ngâm sợi, dáo hồ…dệt những tấm buồn vui
Tấm vải Nuốn Khê theo suốt cuộc đời
Lúc nằm xuống lại làm vải liệm!
Người thợ thủ công một đời cần kiệm
Tay trai sần v́ sợi chỉ mũi kim
Chuyện làm ăn như một cuộc săn t́m
Hết canh cửu nay lại nghề chiếu thẩm
Lúc tạnh nắng, cũng khi mưa ảm đạm
Suốt bốn mùa cặm cụi với bàn khâu…
Nhưng dù tôi mặt hướng về đâu
Là cũng muốn cho cuộc đời bay bổng
Cho tấm thảm đi xa dậy sắc màu sự sống
Và t́nh yêu thấm đượm những chân trời
Cái t́nh yêu thầm lặng của quê tôi,,,
Tôi c̣n nói ǵ đây về Làng Nuốn?
Làng thủ công tôi, trong ḍng đời cuồn cuộn
Vẫn vững tay nghề giong ruổi dài lâu
Khi trời xanh khoáng đạt mở trên đầu!
HỘI XUÂN
Tháng giêng, Làng Nuốn hội xuân,
Trẻ già náo nức, xa gần xôn xao.
Niềm vui như sóng dâng trào,
Đông qua, lạnh hết, nắng đào hừng lên.
Nắng về cho má em duyên,
Cho đồng làng, lúa lại lên xanh rờn.
Em ơi, sao nỡ giận hờn?
Ḿnh nghèo, vẫn đậm đà hơn t́nh người!
Làng ḿnh mấy đận buồn vui,
Nhịp đời vẫn cứ sinh sôi không ngừng!
Hội xuân trống cứ vang lừng!
Người vui trẻ lại tưởng chừng đôi mươi!
Anh đi trong tiếng em cười,
Màu xanh ánh mắt thay lời của ai.
Dặm xa ngày rộng tháng dài,
B́nh minh rạng rỡ chân trời đợi ta!
Bùi Lịch:
THĂM QUÊ ANH MỘT NGÀY MƯA
Em lại về thăm quê anh trong ngày mưa tầm tă
Nước ngập băng đồng, cá rô lóc triền đê.
Nơi anh đă ra đi và những muốn trở về
Có bát canh cua và dưa cà muối mặn
Niêu cá kho Mẹ ủ trấu thơm lừng.
Gian bếp nhỏ nồng nàn ngô nếp nướng
Sắn, khoai lùi gắn chặt tuổi thơ.
Nơi có những cánh diều mơ ước
Biển lúa vàng tít tắp trời xa.
Nơi có ḍng sông bốn mùa ngân nga hát
Có con thuyền neo đậu bến quê...
Trong cơn mưa
Càng thấy thương quê ḿnh đến thế
Mảnh đất dịu dàng níu giữ trái tim em !
Đây những con đường lát gạch thân quen
Đây những con đường dầm mưa dăi nắng
Đă cũng anh những buổi tới trường ?
Trong sự thành công
Không thể thiếu những ngày vượt khó
Bao nước mắt, mồ hôi, vất vả nhọc nhằn
Hôm nay, Mẹ được tự hào vè anh
Và em cũng thế
Luôn vững vàng anh nhé !
Dẫu có bận cũng tranh thủ về thăm mẹ
Bởi quỹ thời gian của mẹ không nhiều.
Bên này quê anh, bên kia quê em
Hai miền quê chung một miền thương nhớ
Dẫu có đi xa vẫn mang nhiều trăn trở
Thương một miền quê ăm ắp t́nh người !!!
Thanh Liễu:
MỜI ANH ĐẾN VỚI QUÊ EM
Em sẽ mời anh đến với quê em
Ăn gị trứng với món nem lá ổi
Bánh Lùng nóng vừa ăn lại vừa thổi
Bánh Đúc riêu, phiên chợ tối hội làng.
Em sẽ mời anh dự hội xuân sang
Ngày Báo Bản vui cả làng quà vặt
Ngắm ḍng Trinh nước nhẹ trôi trong vắt
Nối đôi bờ liền các mạch xă bên.
Em sẽ đưa anh ṿng lại cửa Đền
Xuống Miếu Nam gần sát bên Dân Chủ
Tới Đ́nh Làng dâng nén nhang bày tỏ
Khấn Thành Hoàng hăy phù hộ muôn dân.
Mời anh qua câu lạc bộ một lần
Cây cầu nhỏ nâng bàn chân lữ khách
Thăm bốn xóm trục đường đi lát gạch
Bao cảnh quan đẹp trong mắt mọi người.
Em sẽ cùng anh đi đến một nơi
Đường hoa đẹp không biết lời diễn tả
Sân vận động nhiều tṛ chơi vui quá
Khách du xuân từ mọi ngả tựu về.
Mời anh vào chùa Nghiêm Khánh Nộn Khê
Làm công đức lối đi về thanh thản
Cảnh quan đẹp chắc là anh viên măn
Miền quê em như một áng thơ t́nh.
Thật tự hào một vùng đất đẹp xinh
Làng Văn Hóa Nộn Khê ḿnh văn vật
Luôn lưu giữ một chữ t́nh hơn nhất
Anh về rồi muốn đan chặt ṿng tay.
NỘN KHÊ MỘT LỐI ĐI VỀ
Đường làng, ngơ xóm đẹp mê
Nông thôn đổi mới khác chi thị thành
Nộn Khê đáng sống quê ḿnh
Chung, Chùa, Cầu, Thượng gái xinh trai tài.
Làng ḿnh có một không hai
Cụ già nho nhă rất tài họa thi
Nơi đây mảnh đất làng nghề
Trồng dâu dệt vải khắc ghi một thời.
Thủ công làm cói tuyệt vời
Bàn tay mềm dẻo xây đời ấm no
Hết thời bao cấp...đắn đo
Phát huy trí tuệ tự lo cho ḿnh.
Doanh nghiệp từ đó phát sinh
Bà con đùm bọc, quê ḿnh đi lên
Tiếng vang trên khắp mọi miền
Làng quê đáng sống cảnh tiên khó b́.
Ăn gị trứng, tới Nộn Khê
Bánh đa, bánh đúc t́m về nơi đây
Làng tôi có món bánh dày
Người xưa truyền lại đến nay vẫn c̣n.
Nem chua, nem thính tuyệt ngon
Bún sợi, bún lá tiếng đồn ngon ghê
Tự hào Dầu Lạc Nộn Khê
Đă từng chân bước sơn khê dặm trường.
Là người con của quê hương
Không sao quên nổi con đường Nộn Khê
Trong tâm in đậm lối về
Báo ân, báo đức đă ghi đáy ḷng.
LÀNG QUÊ ĐÁNG SỐNG
Nghe nói rằng làng anh đẹp mê li
Người thanh lịch em muốn về thăm quá.
Xuân kề cận, con tim hồng rộn ră
Muốn được nh́n những cảnh đó cùng anh.
Nghe nói rằng Làng Nuốn đẹp như tranh
Người nơi đó rất hiền lành đúng mực
Nếu tṛ chuyện dù chỉ là một lúc
Mến mộ ngay tim rạo rực muốn gần.
Nghe nói rằng ở nơi đó nhiều dân
Đồng ruộng ít nên có phần vất vả
T́m công việc mồ hôi rơi lă chă
Chạy khắp nơi lao động chả thấy giàu.
Nghe nói rằng người Làng Nuốn bảo nhau
Học thật giỏi để bắc cầu trí thức
Ra cuộc sống sẽ thoát đời cùng cực
Rồi quay về đắp cao bục nhân văn.
Nghe nói rằng người Làng Nuốn tinh anh
Trai gái giỏi làm món ăn thật khéo
Nem, gị, chả, hành cuốn, ăn mới hiểu
Đặc sản làng chuyên đem biếu người thân
Nghe nói rằng làng mở hội hằng năm
Lễ Báo Bản người kín sân vận động
Đường chật chội dân các nơi về ngóng
Vui chợ đêm gặp nhau bỗng níu vào
Nghe nói rằng câu lạc bộ giữa ao
Đang xây lại để đón chào năm mới
Nhà tài trợ cùng dân quê hồ hởi
Trẻ đến già cùng lời nói đồng tâm.
Nghe nói rằng chùa Nghiêm Khánh đầu năm
Cả làng đến cúng đêm rằm giải hạn
Cùng cầu nguyện cho toàn dân may mắn
Nét văn minh đă in đậm nơi này.
Nghe nói nhiều, em càng thấy đắm say
Em muốn được thỏa ḷng này, ngưỡng mộ
Em muốn được làm cô dâu về đó
Nơi “Làng quê đáng sống” ở Yên Từ.
GỬI NHỚ VỀ EM
Em đến rồi lại vội vă xa anh
Chưa nói hết chuyện để dành bỏ ngỏ
Bởi xa cách khoảng trời...anh cất nó
Lời thầm th́ anh đành bỏ vào tim.
Em trở về anh thấy được vui thêm
Như trẻ lại nên muốn t́m h́nh bóng
Hạt xuân đă gieo vào anh khát vọng
Để đêm nào mắt cũng ngóng t́m nhau.
Em đi rồi, anh bỗng thấy nhói đau
Hồn thơ thẩn tim nát nhàu thương nhớ
Vào Facebook, tin nhắn luôn chờ mở
Bật ánh đèn t́m em có bên không.
Em xa rồi anh bỗng thấy mông lung
Chợt nhận thấy ḿnh chưa cùng lối cũ
Ngày khờ dại ta đă hằng ấp ủ
Muốn sau này măi ươm nụ cười duyên.
Em đi rồi anh thầm khẽ gọi tên
Trong giấc ngủ, rồi những đêm se lạnh
Ḷng tự hỏi...sao cuộc đời chóng vánh
Xế chiều rồi vẫn đơn lạnh niềm riêng.
Phạm Xuân Mệnh:
NHỚ LÀNG
Làng ta có dải sông Trinh
Xa xa núi Bảng đă thành ư thơ
Chuyên nghề dệt vải từ xưa
Nay chuyển nghề cói cơm no áo lành
Mọi người đều được học hành
Cụ già sinh hoạt tinh thần thảnh thơi
T́nh sâu nghĩa nặng ơn Người
Có công xây dựng cuộc đời ấm no
Ghi sâu công đức Bác Hồ
Sản suất tiết kiệm chăm lo chuyên cần
Bảo vệ, xây dựng hoàn thành
Vui chung làng xóm đẹp t́nh nước non
Cho dù sông cạn đá ṃn
Làng ta đă nguyện sắt son một lời
Có đi xa cách muôn nơi
Cội nguồn, tiếng ấy của người Nộn Khê.
Trần Thị Nhiệm:
VỌNG TIẾNG THOI ĐƯA
Đường làng lát gạch bổ cau
Nắng vàng nhuộm đỏ một màu vàng son
Làng nghề truyền thống vẫn c̣n
Vọng nghe như tiếng vang ṛn thoi đưa
Dăi dầu sơi nắng, sợi mưa
Dệt thành tấm vải cho vừa ḷng nhau
Dệt nên t́nh nghĩa nặng sâu
Sợi thương, sợi nhớ ghi câu ân t́nh
Chiều vàng sắc nắng lung linh
Hồ soi bóng nước mái đ́nh, cây đa
Sen khoe sắc thắm đậm đà
Cánh cong giữ kín nhị hoa trữ t́nh
Đường quê điện sáng lung linh
Sáo diều vọng măi nghia t́nh làng xưa
Ngh́n năm văn hiến kế thừa
Vẫn vang vọng tiếng thoi đưa năm nào.
Bùi Gia Nông.:
NGƯỜI XA NGÓNG TẾT QUÊ NHÀ
Tết ở quê nhà chẳng thiếu hoa,
Cũng Đào, cũng Quất, cũng Sanh, Đa...
Hoa chen bên nụ phô màu sắc,
Đỏ, trắng, vàng, xanh... kết mấy ṭa.
Nắng xuân tỏa đẹp, hoa nhiều loại,
Đậm nhạt, hương thơm tỏa khắp nhà,
Gọi níu Ong về vây hút nhụy,
Xuân tràn, cảnh sắc rộn ḷng ta.
Tiền nhân xây đắp quê ta đẹp,
Bốn xóm x̣e như bốn cánh hoa,
Chùa, Thượng, Chung, Cầu, bao thế hệ,
Nâng tầm tri thức sớm giao thoa.
Người xa ngóng Tết nơi Quê mẹ,
Hơn ngóng Đào Mai Quất... nở hoa,
Con cháu Bắc Nam về tụ họp,
Lấp đầy nhung nhớ... lại bay xa...
NHỚ LẠI CHUYỆN XƯA
Nhân ngày kỷ niệm Làng ta
Ngồi vui, nhớ mốc ông cha lập làng
Năm trăm năm chục năm gịng
Từ khi cụ tổ gánh gồng thúng quang
Về đây vùng băi rậm hoang
Cắm vè, giăng mốc, san bằng cát trôi
Đắp đê, lập ấp, mương khơi
Trồng khoai, ngô, lúa xuống nơi đất vàng
Dân đông, phát triển lập làng
Tám ḍng họ đă đăng đàn ghi tên
Bản đồ qui hoạch vuông h́nh
Giữa làng xây dựng ngôi đ́nh trang nghiêm
Vượt qua ḍng chảy Sông Trinh
Bắc cầu ngói để dân ḿnh nghỉ chân
Bên sông xây miếu thờ thần
Từng xóm xây điếm để dân họp, ḥa
Chung, Cầu, Chùa, Thượng khai hoa
Ngôi chùa Nghiêm Khánh nguy nga trong vùng
Nhà thờ Họ Giáo cùng chung
Tối đèn, tắt lửa, hợp lưng nghĩa t́nh
Lễ hội Báo Bản quê ḿnh
“Bách niên văn vật” thanh danh đất này
Tạo nên cuộc sống hôm nay
“Nông thôn kiểu mẫu” đủ đầy sắc xuân
Đáp đền công đức tiền nhân
Hậu duệ quyết giữ ”Bách niên …” sáng ngời.
Bùi Ngọc Phúc:
GÁNH NƯỚC CHIỀU BA MƯƠI
Cái giếng hôm nay thành một ṿng tṛn
Mỗi giọt nước cũng tṛn theo óng ả
Chiều ba mươi – một chiều vàng đẹp quá
Cô gái nhà bên gánh nước về!...
Thùng nước cuối năm sóng sánh, thầm th́
Bốn mùa đi dồn một ngày đầy ắp
Có cánh én chao nghiêng thùng nước bạc
Có nụ cười em long lanh mây bay
Gánh nước em đi mát cả hàng cây
Gọi lộc nảy, hoa x̣e ríu rít
Thời gian trôi nhanh, thời gian bịn rịn
Bỗng nhịp nhàng theo bước chân em
Chiều ba mươi, cô gái nhà bên
Đi gánh nước đón mùa xuân mới,
Em gánh tương lai, gánh ḷng mong đợi
Qua giao thừa, thùng nước sẽ trong hơn
Qua giao thừa trời đất hóa thanh tân…
TIẾNG CHIM SÁNG MỒNG MỘT TẾT
Tưởng không c̣n, bỗng ríu rít tiếng chim
những tiếng chim xôn xao ṿm lá
Tiếng gà gáy nồng nàn xóm ngơ
may vẫn c̣n làng, trong trẻo quá, làng ơi!...
Vẫn rộn ràng, rối rít tiếng chim vui
tiếng chim chuyền giữa ngọt ngào mùi bưởi chín
trong lất phất mưa, trong cơi đời bịn rịn
lác đác, li ti như thật như đùa.
Vẫn chi chút h́nh hài, vẫn lấm tấm mưa
vẫn líu tíu tiếng chim vườn cũ
dẫu mẹ không c̣n, con đă về bên mẹ
thắp nén nhang dâng mẹ dáng hao gầy.
Con đang ngồi trong ngôi nhà của mẹ, sáng mai này
giữa thúng mủng, nồi niêu nghe mẹ kể
rằng đói kém, rằng giặc giă bao phen cơ khổ
ṃn mỏi mẹ dỗ dành mặc thêm áo cho con…
Đă bạc trắng mái đầu, chưa phải đứa con ngoan
lang bạt kỳ hồ, xa quê biền biệt
để ngày trở về cay cay khóe mắt
con đă biết tự mặc áo cho ḿnh, khác thưở xa xưa.
Vẫn lâm râm mưa và gió bấc lại về
vẫn giục giă tiếng chim gọi đào, mai nẩy nụ
thêm một tấm áo cho ḿnh, ngày đầu năm buốt giá
trong ṿng tay mẹ xuân vừa sang...
BÁO BẢN CON KHÔNG VỀ
Lại thêm một lần báo bản
Ta không về được, ḿnh ơi
Rượu ngon, bạn hiền cứ nhấp
Cứ vui như thưở chín mười.
Lại thêm một lần báo bản
Anh không về được, hỡi em
Ḱa!... hăy vui lên, em hỡi
Đường làng như cối, như nêm.
Lại thêm một lần báo bản
Con không về được, thưa cha
Cây đào cha trồng năm trước
Nhớ người chắc cũng đơm hoa.
Lại thêm một lần báo bản
Con không về được, mẹ ơi!
Xin mẹ đừng buồn, mẹ nhé
Chợ Hôm rộn ră nói cười.
Lại thêm một lần báo bản
Con xa…xa mẹ…vời xa
Nhớ con, mẹ ơi đừng khóc
Sang năm, báo bản con về
Tay gầy, mẹ đưa con dắt
Hội làng – hội cả sơn khê…
Phạm Ngọc Quỳnh
CỔNG LÀNG
Anh ngẩng đầu ngạo nghễ
Trông rất đỗi tự hào
Tinh hoa muôn thế hệ
Tâm hồn càng thanh cao
Anh như chàng Phù Đổng
Vươn vai lớn lên rồi
Dáng uy nghi hoành tráng
Hiên ngang giữa đất trời
Khoác trên ḿnh thôn hiệu
Có hoa văn trạm rồng
Khác nào Khuê Văn Các
Ba tầng mái cong cong
Anh đứng đây kiên nhẫn
Mặc mưa nắng đêm ngày
Mặc ai người qua lại
Mặc dư luận dở hay
Anh đứng đây chứng kiến
Cho những cuộc chia li
Tay cầm tay lưu luyến
Hẹn ngày mai trở về
Anh đứng đây chờ đợi
Đón những người phương xa
Vui tết, vui lễ hội
Ấm t́nh thương quê nhà
Anh tô nền văn hóa
Cho quê ḿnh đẹp thêm
Truyền thống xưa văn vật
Muôn thuở luôn vững bền
Pham Thi Sết
Đ̀NH LÀNG TÔI
(trích)
Khi tôi bé, cổng Đ́nh Làng làm chợ,
Bán bán mua mua, vui quá là vui!
Các cụ già nói: "Đ́nh xưa để họp,
"Bàn việc xóm làng ở trong ấy cả thôi".
Vui nhất là, khi Xuân về, Tết đến,
Một cây đu trồng ở góc sân Đ́nh,
Những cô gái mặt hồng trong hanh nắng,
Từng cặp nhún, đùa, mắt phơi phới, lung linh.
Những chàng trai nụ cười như gió mát,
Ngắm nàng đánh đu, ánh mắt như say;
Dưới gốc Nhăn già, một bầy trẻ nhỏ
Đánh đáo, đánh khăng, cười rôm rả suốt ngày.
Có những khi Đ́nh Làng làm lớp học,
Thay cho trường, khi đất nước c̣n nghèo;
Những ngày mùa, sân Đ́nh phơi đầy thóc,
Loa trên nóc Đ́nh tiếng nói như reo...
Rồi Mĩ ném bom, Đ́nh Làng làm kho cói,
Mái ngói Đ́nh đau những vết bom bi.
Đ́nh chứng kiến những người con trung hiếu
Tạm xa Làng, khoác áo lính ra đi.
Rồi Đất nước rợp cờ hoa toàn thắng,
Đ́nh hân hoan đón chiến sĩ trở về,
Đ́nh đón cả những linh hồn bất tử
Của những anh hùng làm rạng rỡ làng quê...
NGƯỜI LÀNG TÔI, THƠ LÀNG TÔI
(Kính tặng các tác giả Thơ Nộn Khê)
Thân thuộc làm sao những vần thơ quê hương
Cho tôi gặp lại con đường làng lát gạch
Gặp nhăn Đường Cao, gặp bờ ao Đ́nh trăng thanh gió mát
Gặp lại đ́nh, chuà, đền, miếu thiêng liêng
Gặp sông Trinh Khê trong mát ở cuối làng
Mà tuổi thơ tôi thường theo mẹ qua cầu đi chợ Bút
Gặp lại bạn bè tôi,bạn bè của cha tôi,của anh tôi, của cháu tôi, người nối người tiếp bước
Những gương mặt quen luôn ẩn hiện trong thơ
Tôi có thói quen thường nhấm nháp từng từ
Ngẫm ngợi từng câu những bài thơ tâm đắc
Nhưng “Thơ Nộn Khê” ơi, từ những bài trúc trắc
Đến những bài ngọt lịm trơn tru
Tôi đều không bỏ qua dù chỉ một từ
Đọc lại, đọc đi rôi h́nh dung tác giả
Tôi nhớ lại gần như tất cả
Bác này, anh này hồi ấy ra sao
C̣n bạn bè đồng trang lứa của tôi hồi ấy thế nào
Và các cô, cá cậu bé tuổi hơn tôi, xưa nghịch ngợm lắm mà nay làm thơ thấy hay quá đỗi
Làng xóm của tôi càng trở nên gần gũi
Và những gương mặt thơ mới hiền ḥa, tươi đẹp làm sao !
Hỏi trên đất Việt Nam ta có xóm làng nào ? và bao nhiêu xóm làng mà nhiều người làm thơ đến thế !
Những tâm hồn thơ cứ truyền sang, truyền sang từng thế hệ
Để làng xóm ta chỉ toàn những người lành
Ai cũng muốn sửa ḿnh, ai cũng muốn tu thân
Cho xứng đáng với quê hương “Làng văn hóa”
Nộn Khê đă đẹp bao đời, đến nay càng đẹp quá
Để những đứa con xa càng tha thiết nhớ quê hương
Mỗi người một bến yêu thương
Nộn Khê là bến vấn vương muôn ḷng
NHỮNG THÁNG NGÀY
EM PHẢI SỐNG XA ANH
Những tháng ngày phải sống xa anh
Sao em thấy khắc giờ qua chầm chậm
Trong xa thẳm một nỗi buồn xa vắng
Da diết hoài, anh có biết không anh
Biển vẫn xanh, những hàng cây vẫn xanh
Vẫn gióng giả tiếng ve ngân trong nắng
Sao nhiều lúc bỗng như ḥn đảo vắng
Đâu rồi, anh thân thiết của em?
Em sững sờ từng phút đứng lặng im
Em khắc khoải nghe tiếng tàu vồi vội
Thời gian ơi v́ ḷng ta hăy nói
Anh đang đi trên quăng đường nào?
Ôi ước ǵ được làm áng mây cao
Để che bớt ánh nắng hè oi ả
Làm gió nhẹ mơn man trên má
Cho quăng đường anh tới đỡ dài hơn
Chim hót bài ǵ đó ơi chim
Hăy dừng lại chờ anh về chim nhé
Vâng anh, một ḿnh ta không thể
Nghe bài ca thánh thót của chim đâu.
Ôi xa rồi mới càng thấy khát khao
Được cùng nhau chia sướng vui buồn khổ
Dài biết mấy là nỗi niềm thương nhớ
Những tháng ngày em phải sống xa anh.
Phạm Thị Sửu
XUÂN NAY
Buổi sáng xuân nay thật tuyệt vời!
Mai Đào bừng nở.khắp nơi nơi.
Trời cao Én liệng x̣e tung cánh
Mặt đất muôn hoa khoe sắc tươi.
Con trẻ xốn xang chờ tết đến.
Già vui dắt cháu dạo xuân chơi.
Nhà nhà mừng đón mùa xuân mới.
Đất nước mạnh giàu, xuân măi vui!
T̀NH QUÊ
Tự hào truyền thống đất quê ta
Đời nối tiếp đời thắm sắc hoa
Chung đúc tâm hồn xây đức mới
Rèn cao ư chí giữ sơn hà
Bàn tay người thợ danh trăm nẻo
Nét bút hồn thơ quyện xóm nhà
Yêu mến quê hương luôn đổi mới
Đất lành con cháu nhớ ông cha
Trần Minh Tâm:
ANH VỀ QUÊ EM
Anh về quê em tiết xuân sang,
Chúm chím chồi non đuổi lá vàng.
Khấp khởi ḷng anh bao ngưỡng vọng,
Nộn khê sâu lắng khúc ca vang.
Anh cứ say sưa ngắm cổng làng,
Ba tầng duyên dáng giữa không gian.
Rồng trầu nhật nguyệt khuê văn các,
Dưới ánh ban mai khách ngỡ ngàng.
Phong cảnh quê em đă nổi danh,
Có Nhà văn hóa giữa hồ xanh.
Có cầu in bóng nơi t́nh tự,
Có áng văn chương dậy đất lành.
Bốn xóm khang trang gạch lát đường,
Đ́nh làng cổ kính nét phong sương.
Chuông chùa ngân điểm chiều yên ả,
Mặc khách đa t́nh măi vấn vương.
Cảm ơn em gái nộn khê ơi,
Bầu bạn bên em thật tuyệt vời.
Đáy mắt em nh́n trong giếng ngọc,
Tóc dài em thả tựa mây trôi.
Mấy vần anh viết tặng quê hương,
Chưa nói với em được tỏ tường.
Mong đến một ngày anh gặp lại,
Rượu nồng hai đứa kết yêu thương.
QUÊ HƯƠNG TÔI
Quê hương tôi một vùng quê văn hóa,
Truyền thống bao đời sâu lắng hồn thi ca.
Nơi cuộc sống cảnh quan như mơ mộng,
Xứ thần tiên ai xắp đặt nơi này.
Nhớ lại thuở phù sa toàn lau lách,
Tổ tiên về đă khai khẩn nơi đây.
Đào kênh mương đưa nước vào rửa mặn,
Mở đồng điền đặt nền móng thôn trang.
Lập hương ước làm kỷ cương làng xă,
Xây dựng đ́nh chùa miếu mạo tôn nghiêm.
Đưa nếp sống theo thuần phong mỹ tục,
Giữ đạo cương thường cốt cách hiền nhân.
Nộn khê ơi,năm trăm năm chục xuân đời,
Gừng cay muối mặn rạng ngời quê tôi.
Bao thế hệ,nối hành trang hiếu học,
Mảnh đất lành dân trí tỏa ánh sao
.
Tôi may mắn được sinh ra ở đó,
Uống mạch ngầm khi hết đục c̣n trong.
Tôi trân quư những ǵ ông cha để lại,
Khúc đồng vọng xứ sở chẳng nhạt phai.
NỘN KHÊ TIẾNG RU
Có ǵ rạo rực thế xuân ơi,
Cây cối bừng lên nẩy lộc chồi.
Báo bản làng ḿnh ngày mở hội,
Để ḷng náo nức măi không thôi...
Xa cách mới hay t́nh xứ sở,
Nỗi niềm ấp ủ những vần thơ.
Quê hương lưu dấu trong tâm khảm,
Như buổi đầu tiên lúc hẹn chờ...
Mừng thấy xóm làng thêm đổi mới,
Nhiều người xây dựng được cơ ngơi.
Nhà cao dáng kiểu đời sung túc,
Chào đón xuân sang rạng đất trời...
Trở về hôm nay thăm nguồn cội,
Nhớ lại ngày xưa thuở thiếu thời.
Dù đă công thành nơi viễn xứ,
Nộn khê sâu lắng tiếng ru hời...
Cao Phương Thảo:
LÀNG NỘN KHÊ – MỘT MIỀN QUÊ ĐÁNG SỐNG
Vùng “ Non Khe”, Cụ Tổ làng tôi về đây lập ấp
Đến bây giờ đă quá nửa thiên niên .
Bao biến động, Làng tôi vẫn đi lên
” Làng Nộn Khê – một miền quê đáng sống ”
Cái tên làng đă vang xa, vươn rộng
Bốn biển năm châu đă biết đến Nộn Khê !
Nhớ tên làng, tên đất, một miền quê
Ai đă qua đều muốn ngày trở lại !.
Người làng tôi mộc mạc, t́nh thân ái
Đoàn kết sẻ chia, mến khách xa gần.
Khách đến thăm làng, như gặp người thân.
Mời bạn đến quê tôi một lần bạn nhé
Và tin rằng sẽ được đón lần sau !.
Giới thiệu ở đây không hết được đâu,
Lời lẽ cạn cũng không sao kể hết
Bạn hăy đến, đến một lần để biết
Ngắm không gian, làng mạc, một vùng quê
Bạn đến đây, nỗi nhớ sẽ mang về !
Nếu bạn muốn chợ đêm, đi xem hội…
Nhớ tháng riêng, bạn đến hôm mười ba .
Bạn đến rồi, thấy nơi đây là Nhà
Nơi dừng nghỉ, khi đôi chân đă mỏi.
KHÁT
Em là hoa trên cát
Bé nhỏ và mong manh
Chỉ một giọt nước lành
Cũng làm em thôi khát.
Anh là biển dào dạt
Cuộn sóng nước trong xanh
Muốn mang cả biển anh
Mong làm em thôi khát.
Gió ŕ rào ca hát
Với trời xanh, biển xanh
Chỉ c̣n em và anh
Cùng hoà trong cơn khát.
Phạm Đức.Xương:
MÙA XUÂN
Ngắm cảnh mùa xuân thấy tuyệt vời!
Ánh hào quang tỏa khắp muôn nơi.
Trời cao vời vợi, mây màu biếc.
Đất rộng bạt ngàn, hoa sắc tươi.
Háo hức trẻ thơ mừng tết nghỉ.
Rộn ràng cao tuổi đón xuân chơi,
Mọi nhà phấn khởi chào năm mới.
Nước mạnh, dân giàu ai cũng vui!
[Thành viên mới xem được link. ]Các bài cùng chuyên mục:
Đánh dấu