Trong số những người con Làng Nuốn sống xa quê, có lẽ Phạm Ngọc Dũng là người có nhiều trăn trở, anh viết khá nhiều bài về quê hương, chúng tôi xin giới thiệu một số bài thơ của anh cùng bạn đọc:
THƠ PHẠM NGỌC DŨNG:
MỜI EM ĐẾN THĂM QUÊ TÔI
(Nhân đọc bài viết trênnonkhe,net)
"Em chưa một lần đến đất Nộn Khê..."
Nghe câu nói sao thân thương đến vậy
Chuỗi ca từ cứ lang bang như lửa cháy
Cảm nhận ḷng người, anh viết chỉ vậy thê
Có lạ không em, làng Nuốn hay Nộn Khê
Nghĩa là "Ḍng suối trẻ, nước trong tươi mát"
Uống đi em, Làm vài ly cho đỡ khát
Cho sạch tâm hồn rũ hết bụi hà san
Hăy lắng tai nghe tiếng vọng của không gian
Bên góc đ́nh làng hay cạnh chùa Nghiêm Khánh
Đắm đuối cuồng quay, lứa đôi yêu say đắm
Tiếng gọi sông Trinh vẫn thủ thỉ vỗ về
Sáng sớm tinh sương nên rảo bước chợ quê
Cảm nhận cái ngon của bánh đa bánh đúc
Nồng ấm hoang sơ mùi cỏ cây rơm rác
Thấp thoáng ai ca tích Dương Lễ Lưu B́nh
Đi dạo đầu xuân nên dậy trước b́nh minh
Để hồn ta nhập vào hội làng báo bản
Lang thang đường Ṿng rồi ghé sang chợ Quán
Đến cổng Đ́nh nhớ ngồi nghỉ chút chơi
Văng vẳng tiếng ai "Kia Zơớ... Ố lời"
Người ở xóm Cầu, xóm Chung hay làng đạo
Thoang thoảng đâu đây mùi hoa xoan, hoa gạo
Sắc hương cải vàng rực rỡ lối đi về
Em sẽ biết nhiều việc ngày xửa ngày xưa
Đất làng Côi Khê cách nay 500 năm trước
Những ông tổ người Hà Nam đắp đê Hồng Đức
Ngăn mặn lập làng khai sáng ấp đến muôn đời
dung@saigon
KHÔNG NƠI NÀO BẰNG Ở QUÊ M̀NH
Dù bạn đă đi đâu về đâu
Sống tại trời tây hay cuối địa cầu
Cũng có thể một nơi văn minh nhất
Vẫn không bằng ở đất quê ḿnh
Buổi sáng thức dậy đón ánh b́nh minh
Bạn sẽ hưởng một không gian tinh khiết nhất
Ấy là hơi thở của hoa và đất
Phút giao hoà trên cơi dương gian
Bạn hăy dạo chơi lững thững đến đầu làng
Sẽ gặp các mẹ, các bà gánh gồng đi chợ
Cứ từ từ nhẩn nha theo họ
Bạn sẽ đến được thiên đàng
Đó là thế giới của bánh khoái, bánh lùng, của rổ rá giần sàng
Một không gian đầy rau tươi, hoa lá
Nên t́m mua mớ lành canh về kho tră cá
Chọn quả mướp đèo để nấu bát canh suông
Bạn cứ thản nhiên đi đến tận cuối làng
Tắm ḍng Trinh Giang hay ngắm nh́n hoa gạo
Ghé miếu Nam rồi thăm ông phó Giáo
T́m gặp cụ Phơn đ̣i nghe chuyện Bến Giang Đ́nh
Ríu rít đường Hồng lũ tṛ nhỏ tươi xinh
Thấp thoáng giữa đồng bóng ai đuổi cua lừa cáy
Chút gió heo may thoảng mùi hoa giấy
Một chén rượu con làm ấm ḷng người
Muốn t́m hiểu thêm sang làng khác dạo chơi
Bạn xuống Yên Nhân rồi qua thôn Quảng Phúc
Cũng có thể đến Sa Lung một chút
Rồi về thăm cụ Ba Thiếp là vừa
Nếu có khát xin ông Chấn ngụm nước mưa
C̣n ngứa đầu kiếm chú Doan nhờ cúp tóc
Cơ thể bất an thở kḥ khè khó nhọc
Phải t́m cụ lang Huây để bốc thuốc gia truyền
Có tiếng ồn ào nói chuyện huyên thuyên
Hóa ra ông Kim đang diễn tuồng ngoài củng xiểng
Bọn trẻ con có cả thằng c̣ Hiếng
Chúng cười như nắc nẻ chẳng muốn về
Dù bạn ở thành phố hay miền quê
Đă từng lang thang khắp chân trời góc bể
Đă nếm, đă ăn bao của ngon vật lạ
Nhưng cũng không vui bằng đất tổ quê ḿnh
dung@saigon
CŨNG CÓ LÚC ĐANG ĐI TRÊN PHỐ
Cũng có lúc đang đi trên phố
Bỗng chợt nghe tiếng gọi mơ hồ
Lang thang t́m đồng hương giả định
Lại thèm yêu một chút "T́nh xưa"
Ghế đá ao đ́nh thỏang hương sen nhỏ
Đường gạch hồng rơi rớt hồn quê
Ánh mắt buồn lọt qua khung cửi
Ai dệt hồn ta tiếng gọi ầu ơ
Xóm làng hôm nay anh đi trong thơ
Loanh quanh bước giữa chiều hoang vắng
Cho ḷng ai thương yêu nhau say đắm
"Nhớ cố hương..." vẫn đẹp xa mờ
Rặng nhăn xanh xanh ngắt như mơ
Chùm phượng đỏ buồn thương nhung nhớ
Trái buởi vàng trĩu cành xóm nhỏ
T́m lá thơm em gội mát cuộc đời
Chiếc lá rơi, hay giọt nước rơi
Đừng để ḷng anh bâng quơ hát
Con gà bé ngẩn ngơ cục tác
Nhặt hạt sương trĩu nặng t́nh người
Chợ lồng, chợ Quán ai đă dạo chơi
Không biết một năm mấy phiên vào Bút
Xóm làng ta bao lần ngập lụt
Mớ rau tập tàng mẹ nấu bát canh xuông
Có những lúc dạo chơi trên phố
Để kiếm t́m một chút hồn quê
Sao ta thấy ḍng đời xa lạ
Quê hương ơi, Ai cũng một lối về
dung@saigon
CHÀO QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU
"Cả một đời lang thang kiếm sống
Chào quê hương yêu dấu, chào bạn bè..."
Ḷng nghèn nghẹn sao không nói
Chén rượu hương đời đượm t́nh quê
Nhớ buổi ban đầu ngày xửa ngày xưa
Cái thời lang thang xóm chùa,xóm cầu, xóm chung, xóm thượng
Cùng bạn bè vớt rươi bên mả Nuốn
Mẹ gọi cơm chiều khản đặc chiều đông
Trời rét căm căm chẳng có áo bông
Sáng sớm chân chần co ro trên đường gạch
Mấy đứa học bài chung một quyển sách
Vẫn ngồi lặng im nghe ông Lê dạy chữ O
Đă bao ngày phiêu dạt hư vô
Cơi ḷng ta vẫn cười lên ngạo nghễ
Chân rảo bước mà trái tim rơi lệ
Khúc hát t́nh đời, bài hát quê hương
Chợt nhận ra Nonkhe.nét thân thương
Những lời thơ tràn ḍng nước mát
Chợ Quán, cổng làng… hiện ra trước mặt
Ngọt như bát canh cần mẹ nấu vội chiều mưa
Khóc đi em cho mê mẩn tiếng chuông chùa
Để gió Trinh Giang nâng cánh diều vi vu tiếng sáo
Con đường Ṿng vẫn rực trời hoa gạo
Cha mẹ đợi con về, đơn giản chỉ vậy thê
Hát đi em cho day dứt bước đường quê
Như cuộc sống suy tư trong khát vọng
Cái t́nh làng thiêng liêng và nghĩa xóm
Vẫn tháng ngày chờ đợi đón em về
Gần hết cuộc đời đi chán đi chê
Chợt nhớ về quê cha đất tổ
Xuân, hạ, thu, đông, bốn mùa c̣n đó
Như muối mặn t́nh đời, người ơi người, người có nhớ... người không?
(Phạm Ngọc Dũng –Sài g̣n)
Ông Lê
(Nhớ : Ông Lê, nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11)
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Tôi lại nhớ cái thời xưa cũ
Ở làng ta có một cụ già rất yêu thương trẻ nhỏ
Mà người đời quen gọi ..."Ông Lê"
Ông dạy lũ trẻ con tập viết chữ O
Cái loại chữ tṛn như trứng gà, trứng vịt
Hết ngày này sang ngày khác
Chúng gào lên như chăo chuộc cạnh ao chùa
Vẫn cái chuyện ngày xưa
Ông cặm cụi tối ngày, cô đơn vất vả
Móm mém hàm răng rụng rời quá nửa
Một nắm ngô rang nhai suốt cả ngày
Ông Lê ơi, thầy Lê ơi !
Bao nhiêu thế hệ đă qua rồi
Người đỗ cử nhân, kẻ thành tiến sỹ
Và đến hôm nay
Liệu có ai c̣n, ai nhớ
Một cụ già bé nhỏ
Tay lăm lăm giơ cao cây thước kẻ
Như nhạc sỹ trường đời đang bắt nhịp tới tương lai
dung@saigon
MẸ ƠI ĐỪNG SỢ XUÂN VỀ
Mẹ ơi, Đừng sợ xuân về
Khi nụ đào hồng và chồi non hé mở
Cánh mai vàng thả hương đầu ngơ
Giọt mưa xuân rơi ướt nhẹ bên thềm
Mẹ hăy thảnh thơi rảo bước chợ hôm
Dắt lũ trẻ con đi may áo mới
Tết đến nơi rồi, nên nhà nào cũng vội
Muốn sắm chút ǵ cho kịp đón xuân
Cha xuống Kim Sơn mua vài mớ rau cần
mẹ luộc bánh trưng và làm hành cuốn
Tranh thủ ra vườn hái rau để làm đĩa nộm
Rắc ít lá chanh lên đĩa thịt gà
Gị chứng, nem chua gói chặt lạt tre
Cá nướng than quạt thêm vài kư
Có bóng ai thoáng qua đầu ngơ
Bữa cơm tất niên mẹ vẫn đợi con về
Nhớ thương sao đôi mắt lệ nḥa
Thắp nén nhang lên bàn thờ tiên tổ
Xóm làng đêm nay im lặng quá
Tiếng chuông ngân báo hiệu khắc giao thừa
Nhọc nhằn kiếm ăn sớm nắng chiều mưa
Đứa Ở Kiên Giang hay rừng hoang Tuyên Hóa
Thương mấy thằng con tháng ngày vất vả
Tết này lại lỗi hẹn nữa rồi mẹ ơi
Mẹ ơi, Mẹ đừng sợ xuân về
Mỗi giọt nước mắt rơi là một chồi non lộc biếc
Cuộc đời này c̣n biết bao khó nhọc
Mẹ cứ chờ, chờ nhé ...mẹ ơi!
Dung@saigon
TRÀ XUÂN
Tết đến kiếm đâu được lạng trà
Vợ về đằng ngoại, bạn thời xa
Có cô con gái nhà bên ấy
Muốn tặng cho anh một ít trà
Hỡi cô hàng xóm của tôi ơi
Chè xuân thơm mát đượm vành môi
Như cánh hoa mai đùa trong gió
Một chút phôi pha chát vị đời
Sao tết không về quê cô ơi
Làng xóm năm nay đẹp lắm rồi
Đ́nh xưa chắc đă thay ngói mới
Chợ Nuốn đông vui chật kín người
Đào thắm rộn ràng lá chen bông
Gió hương thơm ngát khắp ruộng đồng
Năm mới têm trầu thêm vôi trắng
Để đón xuân sang đượm má hồng
Tết này tự dưng nhớ tết xưa
Cùng với mẹ cha đón giao thừa
Sang canh đêm lạnh ai c̣n thức
Lác đác t́nh xuân mấy hạt mưa
dung@saigon
Rét t́nh yêu
Thời tiết hôm nay nóng lại rồi
Tưng bừng nắng trải khắp muôn nơi
Có người con gái ngồi đan áo
Để tặng người thương cuối chân trời
Áo ấm em đan cũng vừa xong
Đường kim mũi chỉ rút tơ ḷng
Cô đang tính tặng người yếu dấu
Mà trời chẳng lạnh có buồn không
Cớ sao trời phật lại phụ công
Của người thiếu nữ đẹp phù dung
Ngồi buồn nước mắt nàng rơi măi
Lay động trời cao đến vô cùng
Thương người trinh nữ dáng cô liêu
Ôm nỗi buồn đau những sớm chiều
Ông trời trắc ẩn ḷng lay động
Bèn tặng cho nàng “Rét t́nh yêu”
Trời đang hửng nắng bỗng rét về
Gió đem cái lạnh khắp làng quê
Nàng vui, chờ gặp người yêu dấu
Vẫn khuất bóng chàng, dạ tái tê
Bao tháng ngày dài đợi người yêu
T́nh đau sợ hăi nỗi phiêu diêu
Một hôm trái tim nàng hóa đá
Lặng lẽ đơn côi trước gió chiều
Người đời gọi là rét nàng Bân
Rét của ông trời, rét quư nhân
Hàng năm thương nhớ người đan áo
Rét lại mơn man khắp cơi trần
dung@saigon
KHÚC GIAO MÙA THÁNG SÁU
Tháng sáu giao mùa ngày lạnh thoáng xa sôi
Kỷ niệm xưa ùa về bao nỗi nhớ
Giữ lại trong em một khoảng trời nho nhỏ
Gọi chút buồn như đang bước bên anh
Nắng vàng rơi, đường gạch sáng long lanh
Biết t́m đâu cánh phượng hồng bay trong gió
Tuổi thơ đă qua rồi, nhẹ như hơi thở
Dẫu chẳng nhạt phai vất vả cuộc đời
Tháng sáu về hạt mưa cũng chơi vơi
Giọt nước mát đầu mùa khiến ḷng ta trĩu nặng
Xóm nhỏ vắng tanh một ḿnh em đứng lặng
Vẩn vơ t́m trong kư ức xa xăm
Rảo gót cuộc đời qua những tháng năm
Chợt đến, chợt đi, ngập tràn nỗi nhớ
Thoáng tiếng chuông chùa khiến ḷng ai nức nở
Như định mệnh cuộc đời ...
... … lưu giữ măi chút t́nh quê
dung@saigon
CHIM SÁO
Chim sáo xa làng, chim sáo bay
Ngóng chờ quả chín ở đâu đây
Có người con gái đang nằm nghỉ
Cạnh trái đào tiên mướt đỏ đầy
Sao cô không ngủ đi cô ơi
Gió mát hiu hiu nắng đỏ trời
Hay vẫn nhớ nhung t́nh đơn chiếc
Thổn thức chiều trưa lạnh cuộc đời
Thế gian biển cả rộng mênh mông
Thương con sáo nhỏ đă sổ lồng
Bâng khuâng nhớ bạn t́nh xưa cũ
Hai đứa đi về cạnh bến sông
Nh́n cô tôi thấy sóng trong ḷng
Quả đa chín đỏ có c̣n không
Chiều thu trời vẫn xanh ngăn ngắt
Như cuộc đời ai măi ngóng trông
dung@Sgon-01/2013
BÂNG KHUÂNG ĐÊM CUỐI NĂM
Một năm trời lặng lẽ trôi qua
Chất chứa trong ḷng bao nhiêu là nỗi nhớ
Hoài niệm buồn vui như cánh hoa đào đỏ
Ánh mắt trẻ thơ vẫn đợi xuân về
Tết đến chỉ mong được ở thôn quê
Để cùng nhau đi chơi chợ tết
Mua kư thịt ngon và dăm cân gạo nếp
Sắm mâm ngũ quả để cúng giao thừa
Mùi khói nhang ẩm ướt những hạt mưa
Cả nhà quây quần bên bữa cơm đoàn tụ
Nhặt hạt cơm rơi, sao ḷng bâng khuâng quá
Vui đón xuân này, chợt nhớ xuân xưa
Văng vẳng đâu đây thấp thoáng tiếng chuông chùa
Khoảng khắc giao mùa thời gian như dừng lại
Ngoài sân đ́nh ai gọi nhau ư ới
Chuẩn bị cỗ bàn để cúng tổ tiên
Dù cuộc sống ngày nay chồng chất bao nỗi ưu phiền
Và cuộc đời vẫn ngàn vạn lần vất vả
Sẽ thú vị hơn, ngày đầu xuân bước trên đường gạch đỏ
Tay bắt mặt mừng chúc phúc đầu năm
Chào bác bà, các chị, các em
Hăy cho tôi được ôm hôn tất cả
Xuân đến thật rồi, xuân tươi vui quá
Tất bật dịu dàng như tiếng mẹ chiều qua
Người đời ơi! Trời đất rộng bao la
Như cuộc sống cách ngăn kẻ nam người bắc
Dù xa nhau không gian dài giằng dặc
Những trái tim hồng vẫn măi yêu thương
Xuân rộn ràng, xuân rực rỡ bốn phương
Khắp thế gian ngập tràn hoa đào nở
Đêm ba mươi lên chùa rút vài quẻ thẻ
Xem vận hạn cuộc đời, rồi hối hả đón chào xuân
dung@saigon
[Thành viên mới xem được link. ]Các bài cùng chuyên mục:
Đánh dấu